1 /5 Vy Tường Vấn nạn bạo lực học đường có đang thật sự được quan tâm tại trường THCS Quang Trung?
Đây là câu hỏi mà tôi luôn tự hỏi bản thân mình mỗi khi chứng kiến em trai trở về nhà, ủ rũ sau một ngày đến trường vì bị cô lập trên lớp.
Dạo gần đây, em tôi có xích mích với một bạn Q ở trên lớp vì mâu thuẫn cá nhân. Chuyện sẽ không có gì nếu đôi bên cùng giữ im lặng, chờ mọi chuyện lắng xuống. Nhưng ngày qua ngày, em trai tôi luôn phải hứng chịu những cuộc “tra tấn tinh thần” từ bạn Q kia. Điển hình là những câu nói bâng quơ mang tính đả kích, những lần chọi phấn vào cơ thể, những tin nhắn cảnh cáo và những cuộc hẹn gặp mặt sau giờ học.
Gia đình có khuyên ngăn và động viên tinh thần cháu đi học, nhưng là một người chị gái, tôi thấu hiểu rõ những điều em trai mình đã phải chịu đựng.
Đỉnh điểm là một cuộc ẩu đả vào đêm tối muộn, dưới sự chứng kiến của một nhóm người qua đường, em tôi đã bị bạn Q cùng với một nhóm thanh niên xăm trổ, hành hung trong bóng tối. Không một ai can ngăn, không một ai bảo vệ, em đã phải lê thân xác đau đớn về nhà.
Là một sinh viên mới ra trường, không tiền không quyền, bản thân tôi đã rất bất lực. Đau đớn do nạn nhân gánh chịu, hung thủ thì chỉ bị xử lý bằng vài câu quen thuộc: “Viết bản kiểm điểm và hứa không tái phạm đi em Q”.
Vậy còn ai? Ai là người sẽ chịu trách nhiệm cho những tổn thương thể xác và thiệt hại tài sản? Ai là người sẽ xin lỗi cho những đêm mất ăn mất ngủ của gia đình, ai sẽ là người giành lại công lý cho đứa em trai nhỏ dại của tôi?
Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ quên đi vẻ mặt đắc thắng của bạn Q ngày hôm ấy. Nhưng tôi vẫn tin vào pháp luật và công lý nước nhà. Để một ngày nào đó, hung thủ sẽ không còn lảng vảng ngoài vòng pháp luật nữa.